Cung đường Bắc Hà (Lào Cai) – Xín Mần (Hà Giang) là một cung
đường quá đẹp trong mắt các phượt thủ. Cách thị trấn Bắc Hà (Lào Cai) khoảng
32km.
Rời thị trấn Bắc Hà (Lào Cai) đến ngã ba Lùng Phình, chúng
tôi rẽ vào con đường đi Xín Mần (Hà Giang) dài 32km. Đứng ngay ngã ba nhìn vào
con dốc đất đá lởm chởm, không ai tin rằng đó là con đường nối huyện với huyện.
Một người dân cho biết đường đi xấu lắm, đá xanh lăn lóc bằng đầu gối, nhiều đoạn
vẫn đang sửa chữa. Tôi hỏi có thể đi xe máy được không, người ta bảo được. Thế
thì đi thôi!
Tin tưởng vào sự chỉ đường của bản đồ Google, chúng tôi đi
vào con đường nhỏ của xã Lùng Cải (Bắc Hà, Lào Cai). Đến khi ra đến điểm C mới
biết mình đã bỏ qua một ngã ba quan trọng tại điểm B.
Tuy nhiên, nhờ sự nhầm lẫn này mà chúng tôi đã đi qua bao
nhiêu bản làng, gặp gỡ bao nhiêu con người và thưởng lãm bao nhiêu cảnh đẹp ít
người chứng kiến được. Trong đó, hào hứng nhất là việc đi lạc vào con đường
cùng khiến ai cũng bối rối lo lắng.
Ấn tượng đầu tiên đến với đoàn chúng tôi là hình ảnh hai chị
em đi học về nhỏ xíu trong cảnh núi rừng Tây Bắc. Em bé trai thơ ngây được chị
dắt tay đi trên đoạn đường đất đỏ, hai bên cây rừng bao phủ. Khi người chị dừng
lại nhận bánh kẹo, em bé nhỏ vẫn cứ đi lững thững như một chú thú con vừa rời
lòng mẹ.
Chứng kiến bước đi chập chững này, một thành viên nữ của
đoàn chúng tôi bật lên khóc nức nở: “Thấy thương quá! Thấy thương quá!”.
Cả bọn cứ lặng người nhìn hai chị em nắm nhau tay đi, cảm
xúc dâng trào trong lòng mỗi người theo nhiều hướng khác nhau. Chỉ khi một đám
trẻ em reo hò xin kẹo chúng tôi mới trở lại thực tại và hòa niềm vui cùng các
em nhỏ.
Chúng tôi tặng bánh kẹo, em nhỏ tỏ ra dửng dưng. Chỉ đến khi
chị lại nắm tay nói chuyện thì em mới hiểu đây là thứ ăn được
Chia tay các bạn nhỏ ở đoạn đường rừng, chúng tôi gặp đàn
trâu hàng chục con đang ung dung gặm cỏ trên đồi. Anh chăn trâu bảo rằng mỗi
con trâu giá 20 – 40 triệu đồng, một gia tài lớn của người dân tộc miền núi.
Anh đang là môi giới buôn bán trâu cày ruộng cho người dân.
Trong khi đó, một bên đường là những thửa ruộng bậc thang đang được thu hoạch.
Xa hơn nữa là bức tường núi khổng lồ, cao tít, chẳng biết đang che giấu gì ở
bên kia.
Quá hứng khởi, chúng tôi cứ chạy mãi quanh co từ con đồi này
sang con đồi nọ đến nỗi không để ý một ngã ba đường nhỏ hẹp. Cũng may, con đường
chỉ độ hơn 1km đã bít lối đi. Mấy anh dân tộc đang chở lúa đi bán vui vẻ báo rằng
“nhầm đường rồi”.
Quay lại ngã ba nhỏ hẹp, chúng tôi bắt đầu đi vào con đường
vừa dốc vừa lởm chởm đá xanh. Nhiều đoạn bạn đồng hành ngồi sau phải xuống đi bộ
hoặc đẩy hộ xe lên. Càng đi chúng tôi có cảm giác như càng lạc vào trong rừng.
Không một bóng người, không một con dê, không một con trâu gặm
cỏ. Càng cố dùng điện thoại tìm đường đi chúng tôi càng rối. Chỉ khi gặp một
người thanh niên chạy xe đi chợ Cốc Pài, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Anh bảo
rằng chỉ còn 1 km nữa thôi là ra đường tốt rồi, lâu lắm anh mới đi lại đường
này để xem đường đã sửa chữa chưa.
Ra được xã Nàn Ma (Bắc Hà, Lào Cai), tôi muốn dừng lại, chẳng
muốn đi thêm nữa vì biết rằng thị trấn Cốc Pài (huyện Xín Mần, Hà Giang) sắp tới
rồi. Liệu ở đó còn có những khoảnh khắc đáng yêu nào như chúng tôi vừa trải
qua?
Từ Bắc Hà sang đến đây, hầu như chúng tôi phải leo dốc để
lên đến đỉnh núi Nàn Ma. Từ đây xuống thị trấn đường tốt, tay lái chỉ cần bóp
thắng đổ đèo. Trên cao nhìn xuống, con đường quanh co thật duyên dáng. Chúng
tôi ai cũng lặng lẽ hít hơi thật mạnh để nhận vào lồng ngực đầy khí trời trong
sạch của vùng núi thân thương lần đầu tiên đặt chân đến.
Tôi hỏi một năm làm được bao nhiêu ngô, người phụ nữ trả lời
3 tạ. Tôi chỉ vào phần ngô đang phơi bảo rằng không đủ 3 tạ, người phụ nữ nói rằng
đã bán một phần, chỗ còn lại để dành ăn. Cuộc sống của người dân miền cao còn rất
nhiều khó khăn.
Quá đẹp, quá thơ mộng Xí Mần ơi.
Theo DulichGo
Theo DulichGo